BẠN VĂN ĐI VẮNG...
                                                                                          Phương Hà


Nửa đêm tuyết xuống đầy vườn
Đón vì sao rụng lên đường viễn du
Bỗng dưng trời đất mịt mù
Người đi kẻ ở ...thiên thu rụng rời


Âm dương thoáng rẽ đôi nơi
65 năm tình nghĩa cho đời tiếc thương
Nhân sinh dầu vốn vô thường
Nỗi đau mất mát đoạn trường xót xa


Quỳnh M. ơi bạn Quỳnh M.
Nén nhang vĩnh biệt bông hoa mặn mà
Ở thương đi nhớ rồi ra
Ngủ say bạn nhé...Thiên Hà gần thôi


Cảo thơm bạn thảo đâu rồi?
Đọc lên thiếu bạn bồi hồi sao đang
Giờ đây giấy thở bút than
Bàn không kỷ trống canh tàn bạn ơi...

Thảnh thơi...chỉ có cõi Trời.

                        Bruxelles 18-01-2013

       
                             P H (Chắp Ân Tình)
Mục Lục