Bức tường Bá Linh

(Xuyên thủng đêm 9.11.89)

Em gục xuống là điều phải lẽ
Bởi dối gian có tồn tại bao giờ
Hai mươi tám năm cuộc đời quá trẻ
Số phận nầy chung cuộc một vết nhơ

Bởi có em nên tình qua dang dở
Bỏ quê hương làm một kẻ lang thang
Em đứng đó để phân ly chồng vợ
Cha xa con và cốt nhục tương tàn

Em đứng đó bức tường tù ngục
Gợi niềm đau ô nhục cho thế gian
Dưới chân em bao người ngã gục
Sau lưng em một vùng đất kinh hoàng

Ngủ yên đi, thôi chào em vĩnh biệt
Trả màu xanh cây lá hết thở than
Trả lững lờ cho giòng Spree muôn thuở
Thủ thỉ thầm thì, mộng mị gã làm thơ

Em nằm xuống đời lên hương trở lại
Cho qua về chắp nối mụn tình xưa
Nắng sớm đong đưa chiều mưa hương lửa
Mối tình đầu trót lựa chọn:  Việt Nam




________________________________________________
Báo đăng:
                     - Vì nước (Bỉ)
                     - Thân ái (Rome)
                     - Diên Hồng 26692,
                     - Thông tin
Mục Lục
Le mur de Berlin

Oui!  Il est logique qu’ainsi tu sois tombé
Car, jamais ne durent mensonges et duperies
Vingt huit ans d’existence,
C’est trop court pour une vie
Ce destin a pour fin, une honte exaspérée.

Par ta présence, hélas, mon amour est froissé
Quittant mon pays, frustré, je deviens bohémien
Debout là, tu incites au fratricide damné
Sépares combien de couples et familles?
O combien!

Debout là, véritable enceinte de prison
Tu évoques au monde, cette douleur de la honte;
Sous tes pieds, que de gens gîsaient, échelonnés
Derrière toi, une contrée de terreur aggravée.

Dors, sage!  Je te salue.  Adieu pour toujours
Tu rends aux plantes qui cessent de se plaindre, le vert tendre
A la Spree éternelle, le charme des beaux jours
Et au poète rêveur, ses longs chuchotements.

La vie, par ta chute, ravive sa flamme
Je rentrerai nouer mon idylle échouée
Même les intempéries bercent ma fidélité
Car mon premier amour, je l’ai choisi:  Vietnam.


Traduction de Võ Đức Trung 
(Automne 1989)