Cây dương cầm cũ của tôi


Này, anh bạn già tri kỷ
Hôm nay tôi trả nhà
Bọn mình lại ra đi
Bạn làm hạt mưa sa
Tôi phiêu bồng vô định
Giờ chia ly đâu còn biết nói năng gì…

Nay ta đều luống tuổi
Tôi gối mỏi thân mòn
Nhờ ơn trời mưa nắng
Bạn tàn tạ héo hon
Thanh quản khàn muốn tắt
Đau phím lỏng dây chùng
Tụi mình giờ vô dụng

Ngày xưa gặp nhau ở chợ trời
Đổi đời tôi tị nạn
Xua buồn nên làm thơ
Bạn lẩm cẩm già nua
Bị đời đem bỏ chợ
Thương bạn tôi dắt về
So dây gò lại phím
Chắp nối nợ nhạc thơ….

Mười bảy năm ân nghĩa
Bạn uốn nắn con tôi:
Sôn - la - đô - rế - mì
Tôi chong đèn tối tối
Thơ dỏm thương nhạc rè
Mười bảy năm xa xứ
Đêm nằm nghe bớt đau

Chiều nay mình chia tay
Tiễn bạn ra lề đường
Bịn rịn rời dĩ vãng
Nước mắt rơi không hay
Mười bảy năm tri kỷ
Giờ chia ly sao bạn chẳng nói năng gì?



(31.5.96, Trả lại ngôi nhà ơn T.C.)





_________________________________________________________________________________
(Bài thơ này xuất hiện trong quyển “Những Nhà Thơ hôm nay ở Hải ngoại” của Nhà văn Nguyễn đình Tuyến)
Mục Lục