Cha tôi


Bảy tuổi
Tôi xuôi
Quê cha Phương Trì cát trắng
Cuối giải sông Thu bến sâu đò vắng
Tìm về đây nghe nằng nặng thương cha
Không biết bao lâu xa làng bỏ xã
Theo sông hồ xuôi ngược nước trăng sa
Chiều se se ghé bến ấm lửa nhà
Cắm sào đậu nghe đà ghe sóng gõ…

Buổi đó tôi còn quá nhỏ
Để hỏi cha có tiếc bút nghiên?
Tay thư sinh làm sao chống nỗi con thuyền
Chỉ hỏi:  xa ông bà cha có nhớ…
Nhè nhẹ ôm tôi
Ngờ ngợ
Thoáng tia buồn khẽ nở đuôi mắt cha
Nửa đêm đó sào lay đỏi tháo
Ghe quay đầu mũi gác bến tre nhà,
Lắng xa xa bùng dâu dập bước
Nhốt kín buồn nghe nằng nặng những thương cha!

Rồi tôi lên tám
Dắt đổ bờ
Ngụ tạm đất Ba Châu
Là Long Phước.  Long Phước
Có xóm Đình, Chùa, xóm Sau, xóm Trước
Nơi mẹ cha vun đắp mối tình đầu
Về đây, thôi bến đậu thôi sông sâu
Khép nép ngôi trường mái nâu bàng rợp
Sáng đưa chân ngập ngừng cửa lớp
Lào xào lá xốp… nằng nặng thương cha!

                             ***

Và tôi lớn bao giờ?
- Không nhớ!
Nhưng không quên
Tia máu hờn tóe vỡ trong mắt cha
Khi dân quân xua đuổi khỏi ngôi nhà
Cha mẹ anh em tôi đang đoàn tụ
Ngôi nhà đó Người một đời lam lũ
Dựng nên
Sau bước chân còn trơ lại một mảnh nền
Tiêu thổ
Nhìn trán cha đắp vồng đau khổ
Tôi nhói tim nặng trĩu xót thương cha!

Tuổi trẻ của tôi
Nổi trôi
Theo sóng trào 45 kháng Pháp
Sớm đổ Nghi Sơn
Chiều qua Nghi Hạ
Khói lam vờn biêng biếc ngã Việt An
Bật máu chân chợ Đụn, chợ Đàn
Cay cay mắt ngút ngàn thương Hà Mật
Ẩn Từ đường, cha moi hang đào đất
Sống nhủi chui lây lất giữa gọng thù
Chạy đâu?
Giặc lan tràn sắt máu suốt mùa thu…
Vượt sông sâu, sầu biên khu đốt lửa
Giữa khuya về khều cửa nhẹ lay cha
Xót xa chưa… người tiều tụy quá
Thắt ruột mèo sụp nặng nỗi thương cha!

Tôi không tính tuổi tôi
Mà nhớ người 49
Bỏ thôn làng
Dứt bịn rịn
Bứt vấn vương
Quang gánh trở đường cha về thành thị
Tôi cắn môi lầm lì đi trước
Một đầu quang em dại
Một đầu bọc nhỏ áo quần nâu…
Ôi!  Còn sầu nào sâu
Bằng sầu gia vong quốc phá
Lệ nào đầy
Hơn lệ lòng tầm tã
Đò ngang ôi, đôi ngả… thà chia tay!
Cha thẫn thờ hụt hẫng đắng cay
Môi rớm máu lòng chùng thương không xiết kể!

Ngu ngơ quá tưởng qua rồi giờ tận thế
Góp tàn thương lấp bể đào sông
Trả lại cha tôi một chút lửa hồng
Trả lại mẹ tôi chút niềm vui ánh mắt
Trả lại em tôi tí hồn nhiên ấu thơ lỡ mất
Và giải thoát cho tôi
Những đắng cay chồng chất
Điêu tàn rách nát tưởng không nguôi…
Canh sớm đèn khuya chuyện cũ bùi ngùi
Quấn quít bên cha đến ngày vĩnh biệt.

Nhưng
Bỏ con lại về cõi xa cha có biết?
Lũ sài lang một lần nữa lại giương nanh
Cũng giết giam cướp phá… tan tành
Cũng vơ vét, siết họng dân lành
Y như lần trước
Dồn lũ con sụp bước cùng đường
Bỏ nước
Vượt biên…

Định mệnh khắc khe gắn liền chi mị
Tuổi con cũng thì 49
Ba mươi năm một phần ba thế kỷ
Lại cũng bứt bịn rịn
Chặt vấn vương
Cũng vũng trâu lầy lội chân tường
Cũng bỏ xứ ra đi biền biệt
Xác xơ uất hờn nuối tiếc…

Hai thế hệ một kẻ thù ngu nghiệt
Hai cha con tàn kiệt đến tận cùng
Ngày giỗ cha sôi dậy mối thù chung!



(Đại tang 18.6.1968 nhằm 13.3. Mậu Thân.
Viết trong những ngày giỗ 12.3 âm lịch, hoàn thành 1986)


_________________________________________________
Báo đăng:
                   - Văn nghệ Tiền Phong #344
                   - Vượt sóng Na Uy 2.90,
                   - Hội thơ tị nạn FR v.v.
Mục Lục