Chuyến đi Hungary
Vào buổi đầu ra đi
Sống lưu vong trên đất Bỉ
Tôi phục vụ chăm sóc ông cụ Frankel
Tạm coi như là sinh kế
Ông cụ khá già, người Hung gia lợi
Trốn Cộng sản nước ông khi họ cướp được chính quyền
Và cụ bà vừa tạ thế hai năm
Ông trở thành cô đơn, chới với
Có những buổi sớm sương rơi
Những chiều tuyết đổ
Ngồi bên cửa sổ
Hai mái đầu bạc đầu xanh
Người phương Tây, người phương Đông
Đồng cảnh ngộ
Bên tách cà phê rỉ rã chuyện vui buồn
Ông nói ông bỏ Nước ra đi
Cách đây bốn mươi năm
Hồi ông ba mươi tuổi
Chỉ vì Tự do đã mất
Và ông là người, nên không chịu thấu
Thứ chủ nghĩa dành cho chó cho trâu
Nhớ nước thương quê hằng đêm ông khóc
Nước mắt đổ vào giòng Donau (*)
Xuôi Budapest về tận bến nước sau nhà
Hai năm sau
Ông chưa kịp về
Đã phải gởi nắm xương tàn nơi đất Bỉ
Tôi lủi thủi theo sau quan tài đơn chiếc
Tiễn đưa ông an nghỉ nghìn thu
Tôi cảm thương ông
Và thương cho số phận của mình tương tự
ù
Tôi đâu có ngờ
Chỉ mấy năm sau đó
Bức tường Bá Linh gục xuống
Xô viết, Đông Âu đổi chủ
Kéo theo huyền thoại đỏ một thời
Giờ đây Hungary vắng bóng quân thù
Thì cụ Frankel không còn nữa
Tôi lặn lội qua Budapest
Tìm tận nhà ông
Như để thực hiện thay ông
Một chuyến « trở về ».
Thời gian không đặc miễn
Nửa thế kỷ một thoáng mây bay
Nhưng cảnh cũ đã đổi thay
Tôi không tìm được ngôi nhà
Có chiếc cổng sau trổ ra bên giòng Duna (*) xanh biếc
Thẫn thờ tôi thả dọc cây cầu
Nối liền Buda và Pest
Rồi tôi dừng lại nửa chừng
Đăm đăm nhìn xuống giòng sông
Lấp lánh những giọt nước mắt của cụ Frankel
Nhấp nháy như bảo cho tôi được biết
Hồn cụ đã về
Lãng đãng trên sông
Nhịp nhàng lướt êm với nền nhạc valse bất hủ:
Blue Danube (*). Le beau Danube Bleu…
Tôi tiếp tục qua cầu
Lòng bỗng thoáng vui
Dầu cho cụ Frankel qui tiên không chờ đợi được
Nhưng giờ đây mộng ước đã thành:
Hungary đang đứng dậy.
(Budapest, bên giòng sông Danube
ngày Quốc Khánh Hung, 20.8.95)
(*) Donau, Duna, Danube… là một.