Chuyện gói quà
Từ quê cũ mịt mù
Gởi tay người đoàn tụ
Em tặng anh gói quà
Viết theo đôi hàng vội vã
Giấy xấu mực nhòa chữ nghĩa âm u
Xưa, thư em tràng giang đại hải
Hay… giờ đây bút giấy cũng đi tù?
Có phải em muốn nói:
Dầu không gian vời vợi
Dầu giặc bắt đổi đời
Lời yêu hôm nay không được ghi trên giấy
Thay cho thư, tình gói trọn trong quà?
Vậy thì… tội nghiệp em quá, em ôi!
Gói quà em cho, nhẹ thôi… lưng ký
Nhưng ân tình sao nặng những ngàn cân
Thư mấy chữ, như gánh gồng, rên rỉ
Còn nghe đau hơn thơ trăm điệu ngàn vần
Quà gởi ra, lần đầu chuyện lạ
Lâu nay chỉ chiu chắt gởi về
Còn ai không biết nỗi khổ trên quê
Mua sắm nó, đổi bao ngày đói rã?
Vậy thì… tội nghiệp em quá, em ôi!
Âu yếm như ngày xưa tay lùa tóc rối
Bồi hồi…
Anh tháo từng vấn vương giây nhỏ
Gỡ từng mảng nylon thương khó bầu nhầu
Tình đây rồi, nghe em thủ thỉ nhỏ to…
- Này kẹo ú kẹo cau anh nhớ chớ?
- Buổi nhỏ tụi mình chia mút thay phiên
Tuổi học trò mà… đâu đã biết ưu phiền
Đâu có biết ngày lớn lên tan vỡ…
- Tết nhất đây, bánh đậu bánh in còn nhớ
Mắt anh sáng rỡ má em hồng?
- Nụ hôn đầu ngây ngất, nhớ sao không
Gắn lên má em lúm đồng tiền từ đó…
- Coi kìa, mồi đưa cay khô cá sặc?
- Ừa… nhắc anh cay đắng buổi sang sông
Em lấy chồng… anh đốn ngã đống chai không
Đốt đế… xỉn, giận đời say chết bỏ.
- Lại nữa, nắm cà phê rang hột nhỏ?
- Lúc em trao u ám mắt đen trời
Uống đậm vào thức trắng đợi ra khơi
Để nửa khuya đeo tàu qua biển lạ…
Em ơi!
Chiều nay không đế gởi qua
Anh cũng ngã
Bởi đọc quà nghe nhức nhói tim đau
Bởi nhớ như điên
Nhớ loạn xà ngầu…
(Hè 1987)
________________________________________________
Báo đăng:
- Việt nam số 54
- Du mục #2
- Viên giác #85, v.v.