Giấc ngủ buồn
Phải
Ở đây đang giữa mùa đông
Tuyết vây mênh mông là chắc
Tha hương gặp lạnh
Muốn đông đặc
Thành một khối long lanh
Kể cả chút tâm hồn còn lưng nửa mảnh
Thời tiết vẫn lanh chanh
Chơi trò hoàng hôn ngay buổi sáng
Bên trong cửa sổ
Tôi lẩm cẩm đếm từng bông tuyết rụng ngỡ ngàng
Bỗng bàng hoàng
Tôi thấy những bông tuyết khóc
Ờ… ra chúng cũng có khổ
Hẳn ngày mai nước mắt ướt lối đi.
Tôi lượm một bông
Thầm thì: - Sao bé khóc?
Những giọt lệ không bụi đời trong như lọc
Len lỏi kẽ ngón tay
Rơi xuống từ từ
Vũng còn lại hằn lên đôi mắt sầu tư
Của em bé Dũng…
Lòng chìm ướt sũng, tôi xót xa
Em 12 tuổi mới chết hôm qua
Mang tên Việt nam Đoàn Duy Dũng
Trốn giặc, nhả vú mẹ rời tay cha
Em sà vào lòng người mẹ nuôi xứ lạ
Lạ hoắc - ở một nơi xa lắc -
Cuối trời nước Mỹ: Peoria
Phải.
Mười hai năm mất nước
Tôi không biết em ra đi tự buổi nào
Em đã nghe thấy được gì?
Và chịu đựng trong tay giặc ra sao?
Mà phải chọn đường tị nan
Để nỗi buồn ướp lạnh tuổi thơ
Cho cả hai thành đông đá…
Hôm nay người cha vượt biển
Tìm ra
Xin em về California sưởi ấm
Nhưng thảm thương
Buồn của em lỡ đông rồi chưa kịp rã
Bé chết trên chuyến bay đoàn tụ
Để lại sau lưng Peoria cánh đồng trù phú
Cuối đường bay không đến nữa
Thiên thu
Khí quyển vẫn xanh, xanh ngát, mịt mù
ù
Phải
Một bông tuyết rụng: sầu muộn cho đời
Dầu bông tuyết khóc
Rồi bông tuyết chết
Nhưng chưa phải hết
Y khoa tìm thấy bé chết bởi bịnh buồn…
Ôi,
Những nỗi buồn lớn lao con trẻ
Buồn vắng cha thiếu mẹ
Buồn đất khách quê người quạnh quẽ
Buồn bọn manh tâm xé nát quê hương
Cướp phá từng nóc nhà
Hủy diệt mọi tình thương
Mặc con trẻ gào la
Mặc người lớn kêu van rên xiết
Chúng đã giết tuổi thơ bằng đông đá nỗi buồn
Chứng bịnh thế gian chưa hề có
Lần đầu mang đi một em bé Việt Nam
ù
Thôi…
Một nụ hôn dài, nhe bé
Thiên-Thần, giấc ngủ bình yên…
Rồi mai cha anh về chiếm lại quê hiền
Nơi không bao giờ có tuyết
Sẽ không còn nỗi buồn nào đông đọng thành băng…
(Đông 1987)
Báo đăng:
- Phụ nữ Diễn Đàn 46,
- Tin Tức người Việt