Lại một chuyện tình
Gió Bắc Âu
Nửa đêm qua đi xa về gọi cửa
Áo đầy sương tóc óng mượt tựa sao băng
Hài lá thu yểu điệu ít ai bằng
Trao chút lạnh tặng làm quà tri kỷ
Bẽn lẽn
Như ai ngày xưa đưa chùm hoa lý
Ướp lối đi ngào ngạt quá là hương
Tung chăn vùng vậy khỏi giường
Tôi nín thở ngỡ ngàng hôn mắt biếc
Tay quờ quạng nhè khói sương ôm siết
Chợt rùng mình mới biết chạm nhằm Đông
Xa xôi vuợt núi băng đồng
Em đánh mất đâu rồi nhụy hồng trên đôi má?
Em với tôi vốn người xa lạ
Không đợi chờ sao bỗng thấy thiết tha
Chung nhau dưới một mái nhà
Cùng kể lể chuyện mình thương với nhớ
Buổi ân tình tưởng từ muôn vạn thuở
Xô về đây núi lở thác gầm rên
Cuốn trôi phăng những năm tháng bồng bềnh
Những tù ngục, những nẻo đường tăm tối
Những sân si, bụi đời, lầm lỗi
Những giận hờn với đay nghiến mênh mông
Những niềm đau u uẩn chất chồng
Em tắm gội cho người tôi đổi mới (*)
Thơm tho rồi, em vuốt ve ca ngợi:
Ôi người tình chung thủy muôn đời sau
Biểu tôi đừng phụng phịu càu nhàu
Mặc cho áo ngự hàn đôi tấm
Áo của em tỏa mùi da hực ấm
Lạnh giá băng đâu còn thấm chi đâu
Chạy trốn không gian lẫn thời gian lẩm cẩm
Tôi cùng em xây lại cuộc tình đầu
Có mặn nồng, có nghĩa trọng ân sâu…
(Đông 89)
(*) « đổi mới », từ chính trị của Việt Cộng