Lá thư để lại
Giờ đây tôi biết nói gì với anh
Về một đứa trẻ
Thế hệ đầu xanh
Nổi trôi khi gia vong quốc phá
Khôn lớn hôm nay như là phép lạ
Dầu mười mấy năm thương tích vẫn chưa lành.
Tôi còn biết nói gì với anh
Về một đứa bé
Chập chững thôi nôi
Vắng cha thiếu mẹ
Níu những bàn tay nứt nẻ tuổi đời
Đầu bạc đầu xanh
Hụp lặn, nổi chìm, lây lất
Từ buổi sa cơ Nước mất nhà tan
Khi lũ không tim quờ quạng, kinh hoàng
Dựng vô sản với máu xương
Với tù đày đói rách
Trẻ không tha già không bỏ
Dồn quê hương cụt ngõ cuối đường
Chúng chẳng đứa nào biết nói một tiếng… « thương ».
ù
Thế hệ bé rủi ro
Lớn nhằm buổi không gian nặc nồng xú uế
Một bên
Những đứa chăn trâu những tên đồ tể
Chơi trò vô sản Mác Lê,
Một bên
Di truyền máu buôn nô lệ
Quen với ngày xưa xiềng xích máu xương
Phản phúc điêu ngoa tráo trở khôn lường
Còng tay bạn bán cho quỷ đói.
Chúng nó
Cả hai thản nhiên buôn trao đổi chác
Những hình hài rách nát máu me
Của kẻ hôm qua chúng gọi… bạn bè!
ù
Giờ đây tôi biết nói gì với anh
Về một đứa trẻ đầu xanh…
Thôi!... hãy đợi một mai đến lúc trưởng thành
Nó sẽ nói với anh
Nó phải làm gì nhơn danh nhân loại
Đương đầu với những đứa chăn trâu những tên đồ tể
Mà tội ác giờ đây hôi tanh bốn bể…
Anh biết đó
Ông cha mình ngày xưa không buôn nô lệ
Cũng chẳng dính chi bọn hung ác Mác Lê
Tại sao con cháu mình hôm nay lãnh đủ?
Ví thử
Mai đây tôi có thiên thu lặn vào giấc ngủ
Thì đứa trẻ nầy, tôi gởi lại cho anh…
(Gởi theo cháu Tu mi)
Bruxelles 16.1.1985
________________________________________________
Báo đăng:
- Rồng vàng Canada 6.87
- Vượt sóng #70
- ĐS Quảng Đà 2000 v.v.