Mùi sữa mẹ
Viết cho Bích Trâm
Đứa cháu ngoại mỏng manh
Như bọt nước đầu gành
Dấn thân theo mẹ
Khi tóc còn chưa xanh…
Mùa Thu năm 78
Khi mở mắt chào đời
Chưa kịp mừng, con đã khóc
Vì khí quyển đã thôi xanh
Và nắng đã hết vàng
Trên khắp miền Nam lầm than, cực nhọc
Con phải khóc
Khi mẹ cha mái tóc rối bời
Vì gốc Ngụy
Sớm tối còng lưng mà đời vẫn sắn vẫn khoai
Thương quê hương chừ rách nát tả tơi
Mảnh thân sau không tìm ra thân trước
Kẻ đến, đói ăn mà câm lặng
Người đi nước mắt chảy thay lời
Nhớ Sàigòn nhạc vàng đâu văng vẳng,
Đường me xanh thiếu hẳn lứa tuổi xanh
Mà hôm qua phải rời khỏi thị thành
Cho da cháy nắng nông trường tập thể
Cho máu văng ra thắm tay đồ tể
Cho xương chất chồng, loài quỷ đỏ hả hê
Còn ngục tù thì dội đòn thù
Nức nở cả sơn khê
Mẹ! Mẹ bảo sao con đừng khóc
Trước khi mừng công khó nhọc mẹ sinh
Rồi chợt nhớ tới mình
Tay xinh vồ vú mẹ
Có gì đâu, một khoảng ngực bao la
Đầy ắp yêu thương, nhưng không giọt sữa
Mẹ đợi Cha về, nay là hai bữa
Chạy giấy tờ mua hộp sữa « quốc doanh »
Cho con no lòng
Dầu da mẹ úa xanh
Vì thiếu cơm, thiếu thuốc…
Cho đến một hôm
Có người dép râu nón cối,
Với hàm răng vẩu đưa tận vành môi
Mắt đảo láo liên:
- “Cái bé nầy trông hay nhỉ
Đổi đời rồi
Con cháu Ngụy… ráng chịu thôi…”
Đêm sau đó
Nằm trong lòng mẹ
Con run cầm cập
Giữa tối âm thầm mẹ lặng lẽ vuợt biên
Bóng dừa thương cây ngả cây nghiêng
Thoáng ngực mẹ cái gì trào lên tức tưởi…
Khuya hôm ấy
Tuổi con tròn ba tháng rưỡi.
(Mùa Đông 78)
Báo đăng:
- Trên các báo của người Việt tị nạn Cộng Sản tại Âu Châu, 1980, 81, 82.