Ngày Cộng Sản tới
(Viết theo lời kể của một bé gái nạn nhân)
Mùa xuân năm lên bảy
Ở nhà yêu má ba
Đến trường ưa chạy nhảy
Cưng út chẳng rầy la
Anh chị thương hết thảy
Thỉnh thoảng khóc vòi quà!
Ra sông nhìn nước chảy
Nhơ nhớ nguời phương xa
Trăng treo thành phố nhỏ
Yêu nước như yêu nhà
Tan trường về đến ngõ
Ba má nhìn thiết tha.
Xuân qua, mai tàn hết
Nhớ Tết nhớ lì xì
Tuổi thơ như dòng nước
Tháng ngày êm trôi đi
Đầu mùa hoa phượng vĩ
Giặc đến: ôi kinh hoàng
Từng đoàn, chúng từng đoàn
Hông đeo chiếc bị rết
Nón cối đội trên đầu
Trông không giống ai hết
Chân mang toàn dép râu
Người đâu… mà dễ sợ
Vào nhà chúng bắt anh
Còng tay đem « học tập »
Mãi tận núi rừng xanh
Suối đèo sâu hun hút
Cháu bé khóc từng canh
Bao giờ anh trở lại…?
Thu sang lá vàng rụng
Cờ đỏ treo đầy phố
Trẻ con vui vô cùng
Theo chân đoàn cán bộ
Đảo đập phá lung tung
Nghỉ học nhảy « hòa bình »
Hừng đông 8 tháng 9
Học trò phải tham gia
Biểu tình. Nhưng giữ kín:
Đấu tố ngay tại nhà
Những người giàu có cũ
Không tội, cũng chẳng tha.
Đám lính đến bắt ba
Nhà nhỏ ngập đầy súng
Dậm chân chúng hét la
Đưa cao tờ cáo trạng
Rằng: «Chống chính phủ ta
Đuổi tất ra khỏi nhà
Tịch thu toàn bộ của!»
Bắt má xô lên xe.
Hãi hùng, ôi khủng khiếp
Mỗi đứa một tờ khai
Lớn nhỏ bị uy hiếp:
«Đâu hàng? Đâu của cải?
Chìa khoá? Vật tùy thân?»
Tra khảo. Tra khảo mãi
Cho đến còn tay không
Dắt nhau lần ra cổng.
Tám mươi nội đã già
Chúng cũng chẳng có tha
Lục lưng lấy kỳ hết
Nhẫn, xuyến, vòng, tai hoa.
Xích lô sẵn ngoài cửa:
«Xong rồi, Bà đi ra!»
Mẹ cha bị giam hết
Chị khóc mắt đỏ hoe
Anh rầu đòi được chết
Dìu nhau đi như lếch
Về chỗ ở định riêng
Công an tới gác liền
Đêm sâu trời thăm thẳm
Nhấp nháy vạn vì sao
Già trẻ âm thầm khóc
Tội gì hỡi trời cao?
Hôm qua kề mái tóc
Hôm nay vỡ tan tành.
Hai ngày bị bỏ đói
Nhờ lối xóm xin giùm
Công an mới cho gọi
Về lấy gạo thổi cơm
Chúng bắt em tự vác
Gạo củi về nấu cơm.
Lưng nhỏ bì gạo to
Làm sao em vác nổi
Lối phố xin mang cho
Công an đòi bắt tội
Bà con quen biết cũ
Không dám đến giúp giùm!
Đến trường bị cô lập
Con Mỹ Ngụy: một chùm.
Trốn thôi, đi khỏi xứ
Thà mỗi đứa mỗi nơi
Đứt ruột mà phải rời
Bao vây sống sao nổi?
Bọc áo cầm trên tay
Phận mỏng như bèo tấp
Xa anh chị từ nay
Mẹ cha không được gặp
Đêm đêm giấc ngủ say
Chờ nhau trong… mộng đẹp.
Trại tị nạn Ungát 5 janvier 79 - Xuân 79
________________________________________________________________________
Báo đăng: Các bản tin tị nạn khắp nơi ngoài nước, khoảng 79, 80, 81; Quê Mẹ số 12/3/80