Ngày tàn
Khi tôi chết
Chớ rình rang ầm ĩ
Để âm thầm an nghỉ thiên thu
Đời buồn vui trải hết
Cuối cùng nào cũng nấm mộ hoang vu
Khi Ba chết
Tụi con đừng khóc lóc
Máu thịt nào không quyến luyến xót thương
Sống, thân đem làm nhựa lót đường
Cho từng đứa dặm trường chân êm ả
Khi tôi chết
Xin đừng ai buồn bã
Năm tỷ người mất một có là bao
Khí quyển kia thanh thoát trời cao
Vấn vương chi cõi người tục lụy?
Khi tôi chết
Người tôi yêu xin đừng ân hận
Bởi sinh thời gây khổ cho tôi
Bao tham vọng thắt vòng lận đận
Yêu, hờn, thương, giận… như mây trôi
Khi tôi chết
Sổ đoạn trường trang cuối
Xin đừng thêm muối mặn gừng cay
Nợ ân tình tiền bạc, trót vay
Ngày xế chiều đà trả hết
Sau khi chết
Tuần trăm ngày khói hương xóa vết
Thân xác phàm tiêu trọn thịt da
Có còn chăng lưu bút của ta
Nặng ân tình gần xa ái truất
Thân xác tồn vong vốn nằm định luật
Đã làm người ai cũng giống như ai
Hạnh phúc yên vui chỉ là nghệ thuật
Mắt nhắm rồi, lẽ tồn tại vô biên
Mộ của ta
Đắp nghiêng về cố quốc
Đặng ta nhìn cho đỡ nhớ
Và ăn năn một đời lầm lỡ
Dại khờ đã để mất quê hương…
VĨNH BIỆT nầy cho tất cả NGƯỜI THƯƠNG
(Liège, Xuân 80)
________________________________________________
Báo đăng: Chưa