Nghe gọi về làng
Đường xa hun hút
Tôi lặn lội về làng
Chiều phương Tây nắng vàng
Chưa đủ ấm
Giữa rừng cây xanh, xanh rậm
Tôi lối cũ lần về
Bên tàn cây râm mát
Chân vướng sỏi rộn ràng
Mười năm xa xứ
Chiều nay khựng lại bước lang thang
Đê mê… ai gọi: về làng!
Về làng… chao ôi
Rưng rức. Xốn xang
Tùng Nguyên Trang…
Nghe hú gọi liên hồi.
ù
Quá ngõ Tam quan
Lâu đài xưa như mẹ già còm cõi
Nếp tàn y run rẫy mỏi mòn
Mẹ ngóng con
Chân trời góc bể
Lê thê khăn gói tìm về
Thăm ngôi đình Mẹ
Viếng mảnh làng cha
Một nửa trời xa, xa chi, xa quá
Gót lê trên đá
Mẹ nghe nức nở xót thương
Bầy con lang bạt khắp nẻo đường
Chiều nay về lại:
Đứa đau tan nát
Đứa mất mát, tận cùng
Đứa ngậm hờn nuốt nhục
Đứa bơ vơ côi cút cuối trời…
Mẹ ơi, chiều nay lũ con về lại
Thăm ngôi Đình Mẹ
Viếng mảnh Làng Cha
Xót xa, thương cha nhớ mẹ
Tụi con về làng
Xóm xưa thôn cũ
Rộn ràng… nước mắt ứa ra.
Làng Việt Nam trên đất Bỉ, 21.7.86
________________________________________________
Báo đăng:
- Đặc san Về làng số 2 juillet 86
- Không nhớ báo nào, dạo ấy