Người phương xa
Tết tha hương
Đây phần quà
Gởi người em gái phương xa,
Lá gói yêu thương. Dây ràng nhung nhớ
Thuở ấu thơ
Êm ả tuổi ngọc ngà
Trên quê mẹ…
Quà gởi qua
Chỉ tấm bánh chưng
Dăm viên kẹo vừng kẹo lạc
Với lưng mứt bí mứt gừng
Nhấm nháp đi em
Để nghe Tết thấm từng ngăn tim buồng phổi
Gừng cay cho mắt rưng rưng
Cho môi cho má đỏ hừng thêm duyên
Từ dạo đất nước ngả nghiêng
Gánh oan khiên mỗi người đi mỗi ngả
Lời hẹn ngày xưa tưởng như vàng đá
Bỗng một chiều trở gió phôi pha
Em biết đó, đôi ta tình không phụ
Vậy mà… anh ở, em đi
Nghiến răng cắn nát tuổi xuân thì
Mười lăm năm giờ đã muộn.
Tết vẫn nơi nầy, anh vẫn anh
Còn em lận đận Tết tha hương
Tuyết nơi em có làm nhạt màu hường
Trên đôi má?
Sương nơi em
Có làm em tàn tạ mắt hồ thu?
Em ơi, mười lăm năm dang dở
Anh ở em đi
Tình ngày xưa mình đâu còn giữ được gì…
Thôi thì
Thà em làm người em gái
Để anh ngồi theo dõi bước em đi
Và để hằng năm
Khi thiên địa giao linh thời tiết đủ chu kỳ
Anh lại gói quà gởi cho em gái
Kỷ niệm cuộc tình
Như còn vương mãi đâu đây…
(Xuân Nhâm Ngọ 2002)