Người tôi yêu

Có một buổi
Tôi tò mò đến xem người yêu lao động
Bỡ ngỡ ra sao?  nơi đất rộng trời cao
Đăm đăm liếc xéo góc rào
Chỉ thấy bụi sơn mảng tường trắng xóa
Ngào ngạt buồn thương
Ôi, thiên thần mắc cạn giữa trời sương?

Có một buổi
Tôi ghé thăm nhà người yêu trú ẩn
Ăn ở ra sao?  Chuỗi ngày lận đận long đong
Cuối phố nhìn qua
Mái sụt tường đen then cài cửa đóng
Thương cảm ngập lòng
Ôi, một thời vùng vẫy đây sao?

Có một buổi
Len lén vào xem nơi người yêu ngủ
Ngỡ lều lý tưởng tim vàng
Tôi hé cửa dòm sang
Chỉ thấy gối dơ, chăn lệch, giày, giấy ngổn ngang
Rưng rưng cay mắt đôi hàng
Kiếp phong trần nghệ sĩ sao cưu mang?

Có một buổi
Tôi trộm lật xem chồng bản thảo
Coi cái gì khiến thiên hạ vấn vương
Tần ngần tay nương dỡ từng trang giấy

Chao ôi,
Viết lách gì loạn xị một chữ « Thương »…

Rồi một buổi
Tôi vít đầu người yêu ghì xuống
Hỏi:  Có cần em lúc canh lụn đêm tàn?
Tội nghiệp chàng như bị bắt quả tang
Đang gởi hồn về quê mộng
Ôm tôi vào lòng nhè nhẹ nói: - Không!

- Nhưng em ơi
Ngày mai mình sẽ nên vợ nên chồng
Giữa mùa xuân trên quê Mẹ
Có quả đỏ, lọng che
Có tế Tơ hồng, Giao bôi, Hợp cẩn
Đám cưới tụi mình rộn rã đổ qua sông…

Ôi, người tôi yêu
Tuyệt diệu
Em uống anh…
Em uống anh như chung rượu cay nồng.




(Mùa Xuân 1988)
Mục Lục