Người tù SĨ QUAN cũ


Băng đèo vượt suối
Lần cuối tôi lặn lội thăm anh
Sau cánh cổng trại giam cải tạo
GOULAG của anh dưới sỏi trên sao
Xa loài người đỉnh cao bạo ngược
Tia nhìn sáng lên, mắt anh không ướt
Khi con anh nhướng gọi Ba, Ba...
Ánh mắt của anh ai mà quên được:
U uất, đau buồn, chịu đựng, xót xa,
Đồng lõa với thân hình nói lên tất cả
Đói rách.  Tiêu mòn.  Tơi tả.
Ôi!  Còn đâu khí phách ngày nào

Đưa qua song cửa
Lưng muối đường, chút mỡ, nắm xôi
Với ít tiền nhét vội,
Anh đón nhận mà tay run hơn lần trước.
Chỉ thế thôi.
Và chẳng bao giờ tôi nói được
Những điều thắc mắc của anh:
Vì sao chấm dứt chiến tranh
Thân anh tù tội?
Ai đang tâm phản bội
Đem giang sơn nầy đánh đổi lợi tư riêng?
Và đâu?  Đồng minh hùng mạnh uy quyền
Với 10 năm gắn liền chiến đấu
Với 10 năm cùng chiến hào, cùng đổ máu
Một tiền đồn án ngữ một hậu phương
Xa xuôi đồng lý tưởng...

Lúc sắp tạ từ buồn buồn anh nhắc
Ra được nước ngoài, nhớ hỏi giùm thắc mắc của anh,
Để nay mai cỏ xanh có trùm khoanh mộ chí
Một vòng khói hương
Vây quanh bài vị
Khấn lại anh nghe những gì giải thích
Anh muôn năm suối vàng yên tĩnh
Khỏa khuây lần những tức tưỡi khổ đau,
Kể từ sau ngày quê hương giặc chiếm.

Cho đến khi lính dẫn trở lại phòng
Môi anh còn mấp máy:
« Hiệp Định Ba Lê...  Hiệp Định Ba Lê... »
Bước chân anh run rẩy
Tôi cuối gầm,
Mà không hay nước mắt chảy tự bao giờ!

Hôm nay nằm đây
Cuối hải trình vuợt tuyến gian lao
Dặm ngàn xa Tổ Quốc,
Tôi nhìn sóng đuổi lao xao
Dưới chân rặng dừa
Một nơi nào hải đảo.
Tôi nhớ anh:  Ánh mắt, tay run, với bước chân lảo đảo
Tôi nhớ anh với vùng ngục tù dưới sỏi trên sao.
Tôi thương anh thuở cuộc chiến bốc cao không chết
Mà nay hoà bình, lại chết mòn « Cải tạo » trong lao!

Chẳng phải tù binh
Cũng không là hình sự
Vậy mà anh bị bức tử
Trên chính đất nước của anh,

Nơi anh đóng trọn tuổi xanh cho chính nghĩa
Cũng bởi tin tưởng loanh quanh
Đồng Minh, Siêu Cường, Paris Hiệp Nghị
Nhưng 4 năm rồi không ai còn nghĩ
Đến số phận anh
Một phân tử mỏng manh
Trong chiến tranh ủy nhiệm
Cũng chẳng ai ban cho anh
Vuông vải liệm
Để che đi đôi mắt khép u sầu...!

Ngoài một số bạn bè bút lạnh canh thâu
Thảm thiết kêu gào trên báo chí
Họ có lương tri
Nhưng không vũ khí
Biết làm gì để giải cứu các anh đây?

Ngàn năm mây trắng vẫn bay
Ngàn năm nước mắt đắng cay còn trào.

(Trại tị nạn Tanjung Pinang. Hè 1979)




________________________________________________
Báo đăng:
               - Người Việt tự do
- Rạng đông
- Hồng Diệp thị xã (Nhật)
- Thân ái (Vatican) số 15/7/83
- VN hải ngoại số 11/3/80
- Đài phát thanh (Tokyo) ngâm đêm giao thừa 1982
- Rất nhiều báo chí do người Việt tị nạn chủ trương 1980-1985.
Mục Lục
The Prisoner
Translated from the poem Người Tù Sĩ Quan Cũ
                    
For those who's detained in the so-called "re-education" or "reformation" camps
in Vietnam

1- Up hills and down dales
   the last time I went to see you
   behind the reformation-camp's bars
   Your GOULAG: Gravel and stars
   far away human-beings: Top of tyranny!
   Your look sparked, when your child called slightly.
   How could I forget your eyes
   endurable, sad and hidden-spite,
   Also your body told everything :
   Worn out, in rage and hunger.
   Alas! Where was your one-time strong temper!

          2- Through a window small,
             little fat, sugar and salt,
             Wisp of rice were given.
             You took them in the hands trembling.
             Just only that was your treasury.
             And never I responded your questions:
                    Why's the war over so far,
                    but you're still put behind bars?
                    Who has the heart to betray
                    your country for own- interest?
                    With ten years blood shed
                    With ten years along fight
                    Now,where're your powerful allies
                    An outpost to protect a rear (Zone)
                    far away and same ideal.....
Just before leaving,
Sorrily you were saying:
"When abroad you flee,
spread out my problem, please,
And if I pass away someday,
re-mumble something they say;
Then my annoyed grief relieved,
at the calm Hades I stay
since the LIBERATION day"

             Till soldier guided to cell,
             Your lips still moved gently:
             "Pa-ris, Paris Agreement ...!!!
             Trembling your steps,
             Bent down my head,
             Accidentally tears shed;

   Today here I'm lying,
   At the end of fateful sea-route,
   On an deserted isle,
   Motherland's far from thousand miles.
   While looking at running waves,
   Suddenly,
             Your eyes, hands,steps trembling, I remind
             with gravel and stars appeared the same time.
             Why don't you die in fierce battles,
             but gradually die from "REFORMATION "! ???
   Neither you were a P.O.W,
   nor a criminal,
   why were you forced to death (1)
   right on your native land.
   Where you contributed
   the heydays of youth?
   Because you've trust:
   Allies,and Paris truce,
   But ,four years ago
   nobody thought of,
   Your miserable fate:
                    A molecule's so fine
                    in the warfare blind.
   And also no one
   gave a piece of cloth
   to cover your eyes
   sorrowfully closed!
   Only some of your friends
   in late nights with pens
   do everything they can...!!!
   They have conscience,but not weapon,
   How to bring you out of prison?

                 3- When white clouds still float over
                    Yet painful tears flood for ever....

                          The summer holidays 1979
                                H.D.NGUYEN: Translator
                                 Note:
                                       (1) Hundreds of thousands of Vietnamese were put to death
                                      without trial and tribunal sentence in concentration-camp in
                                       VIET NAM