Nhà em
Cựu Kim Sơn chập chờn sương nũng nịu
Biển lẳng lơ như màu mắt em yêu
Đồi e ấp gió chiều hôn nắng sớm
Đường vòng tay quấn quít khách lãng du
Lối về em tít trên đỉnh gió
Xe lòng vòng ngõ xuống ngã lên
Nhà giăng xa cái xanh cái đỏ
Dưới chân em mây trắng trôi bồng bềnh
Bên kia nhà em
Biển với trời không rời ra nữa
Ôm riết nhau đồng hóa một màu xanh
Để từ đó đêm đêm và hằng bữa
Nỗi thương quê được xoa dịu dỗ dành
Rồi thôi, em nhé…
Bye bye Golden gate diễm kiều
Vô duyên, vào Broadway buổi sáng
Phấn hương tàn nên chỉ thấy cô liêu.
(San Francisco 15.7.89)