Quán cỏ
Phương Hà
Năm mươi ba tuổi
Bứt rời rốn mẹ
Chợt nửa đêm cay xé mắt lưng tròng
Có chờ đâu tuổi xế bóng long đong
Bước xiêu vẹo lòng phân lắm nẻo
Bỏ em lại trong ngục tù lạnh lẽo
Trốn mẹ già cơm thuốc chẳng ai lo
Vũ trụ này đường quanh co vạn ngõ
Thân chiến bại rồi điếm cỏ cầu sương…
Ở đây đêm xuống nhiều sương quá
Triệu làn mi chớp trên trời cao
Ngân-hà Ngưu Chức chưa toàn tụ
Sóng nước trùng dương lạnh má đào.
(Trại tị nạn LHQ Tanjung Pinang, Nam Dương 1979)