NHỚ
Rừng Ardennes tuyết phủ
Hun hút chiều chưa sâu
Mây sầu mờ quê cũ
Điểm bạc màu tóc râu…
Tháng năm trôi về đâu
Mang mang niềm thương nhớ
Sông lặng lẽ qua cầu
Thoi thóp một trời THƠ…
Thơ Cố đô mắt đen nghiêng vành nón
Cầu TrườngTiền em Thành-nội gót chân son
Chiều Hải-Vân gió lộng hú đầu non
Tiên Sa đó có còn trong vòng tay biển cả…?
Thơ Nha Trang với Hòn Chồng Cầu Đá
Ngàn thủy dương lơi lả đợi trăng lên
Đèo Cù Mông hang Đại Lãnh khắc đục đầy tên
Của người yêu cũ dựng nên lời nguyền ước.
Thơ Cửu Long lớn ròng theo con nước
Đồng phì nhiều xanh mướt lúa Nàng hương
Em hò chi cho trai đôi mươi dừng bước
Sợi tơ trời vương mái tóc thương thương.
Thơ Đà Lạt thông xanh vờn sương bạc
Mây thẩn thờ lạc lối xuống Cam Ly
Hồ Than Thở ôm thủy chung em thác
Rừng Ái Ân lưu mãi dấu chân đi.
Thơ Sàigon như nắng vàng rực rỡ,
Chiều trốn em mắt đỏ bến Chương Dương
Tị nạn lang thang mang tâm hồn thương tích
Xích cùm rời tay còn nhẹ một túi Thơ.
Mà Thơ ngày cũ, không câu nào không nức nở
Xứ lạ trời xa vạn lần bỡ ngỡ
Đêm đêm thầm nguyện ước trong mơ
Thấy lại Quê hương đặng đan Thơ gấm vóc.
Nhưng chợt tỉnh, Nước đâu còn cho mắt khóc
Ứa ra Thơ, Thơ thắt ruột bầm gan
Thơ thương em thơ nhớ mẹ ngút ngàn
Thơ hận sầu Thơ rên xiết thở than…
(Liège, mưa Đông 79)
____________________________________________________
Báo đăng:
- Rạng đông
- Quê Mẹ số 12.3.80
- Đất nước 30.4.80
- Diên Hồng 26.6.92