Niềm đau ô nhục
Tôi tới Bá Linh giữa mùa cây xanh lá
Bên Đông bên Tây một vùng đất lạ
Thuở binh đao đoạn lìa đôi ngả
Hằn trên lưng những vết dao bằm
Đường qua em hành lang hun hút
Vách xám rừng thưa đưa về ngõ cụt
Mắt cũng xanh, sao hận thù ngun ngút
Đau không em? Ai xé nát tấm thân ngà
Nước mắt em pha dòng SPREE thờ thẫn
Vuốt mềm tay những mồ hoang ly hận
Hóa thân rồi, đôi bờ ôm cay đắng
Xót không em? nỗi cốt nhục tương tàn
Lần bước xưa tìm em ngõ tối
Ruột đau dần trong những lối âm ty
Em liêu trai nhè nhẹ gót chân đi
Kẻo hầm tàu chặt, chia gần kiệt quỵ (*)
Thời gian trôi, trôi nửa phần thế kỷ
Giáo đường xưa rên rỉ bởi cụt đầu
Mang thân tàn lở lói vết thương đau
Em có biết vì đâu nên hệ lụy?
Cúi mặt bước đi đầu đang suy nghĩ
Giựt mình cụng trán bức tường điên
“Ô Nhục” làm sao, chặt đứt đôi miền
Đành đoạn… còn chi thân vóc ngọc!
Chiều chia tay tôi bảo mình đừng khóc
Nước mắt đâu còn từ buổi lưu vong
Bá Linh ơi! thương em tôi sẽ giữ kín trong lòng
Niềm tan nát của người dân mất nước.
Viết trên hành lang băng
Đông Đức 15.7.87
(*) Hầm tàu Métro
____________________________________________
Báo đăng: - Đuốc Việt số 7/87