Niềm đau ô nhục


Tôi tới Bá Linh giữa mùa cây xanh lá
Bên Đông bên Tây một vùng đất lạ
Thuở binh đao đoạn lìa đôi ngả
Hằn trên lưng những vết dao bằm


Đường qua em hành lang hun hút
Vách xám rừng thưa đưa về ngõ cụt
Mắt cũng xanh, sao hận thù ngun ngút
Đau không em?  Ai xé nát tấm thân ngà


Nước mắt em pha dòng SPREE thờ thẫn
Vuốt mềm tay những mồ hoang ly hận
Hóa thân rồi, đôi bờ ôm cay đắng
Xót không em?  nỗi cốt nhục tương tàn


Lần bước xưa tìm em ngõ tối
Ruột đau dần trong những lối âm ty
Em liêu trai nhè nhẹ gót chân đi
Kẻo hầm tàu chặt, chia gần kiệt quỵ (*)


Thời gian trôi, trôi nửa phần thế kỷ
Giáo đường xưa rên rỉ bởi cụt đầu
Mang thân tàn lở lói vết thương đau
Em có biết vì đâu nên hệ lụy?


Cúi mặt bước đi đầu đang suy nghĩ
Giựt mình cụng trán bức tường điên
“Ô Nhục” làm sao, chặt đứt đôi miền
Đành đoạn… còn chi thân vóc ngọc!


Chiều chia tay tôi bảo mình đừng khóc
Nước mắt đâu còn từ buổi lưu vong
Bá Linh ơi!  thương em tôi sẽ giữ kín trong lòng
Niềm tan nát của người dân mất nước.




Viết trên hành lang băng
Đông Đức 15.7.87







(*) Hầm tàu Métro
____________________________________________
Báo đăng:  - Đuốc Việt số 7/87
Mục Lục
Cette lancinante douleur de la honte

Version française du Poème « Niềm đau ô nhục »
HTTN10- Đức Trung

Je viens à Berlin en pleine saison verdoyante
L’Est d’un côté, l’Ouest de l’autre, terres étrangères.
Tous deux se séparaient au temps des guerres navrantes;
Restent sur leur dos, les traces des couteaux amères!

La route qui m’amène vers toi, un couloir sans fin
Des murs gris et clairières se terminent dans l’impasse.
Les yeux sont tous bleus, pourquoi tant de haine?
Hélas!
As-tu mal?  Qui a détruit ta beauté, enfin!


Tes larmes se mêlent à l’eau de la SPREE si triste
Des tombes délaissées, caressées dans la rancœur,
Même métamorphosées, gardent, des rives, leur aigreur
Combien grande est ta peine par ce fratricide!
Suivant les pas d’antan, je te cherche dans le noir.
Ecrasé de maux dans ce labyrinthe d’enfer.
Tu es mythique; mes pointes de pied t’effleurent, légères
Car le métro te fend, épuisée de déboires!


Le temps passe et voilà un demi siècle déjà
La chapelle d’autrefois gémit, flèche démolie
Emprunte de la ruine, plaie béante endolorie.
Tu sais pourquoi il y a tant de ces tracas?


Tête baissée, je m’avance tout en réfléchissant.
Soudain, je me heurte à ce mur fou détesté
Mur de la honte qui tranche deux régimes opposés
Quelle cruauté!  Dommage pour ton charme ravissant!



Le soir d’adieu, je me dis:  il ne faut pas pleurer.
Dans les périples d’exil, mes larmes sont bien taries.
Berlin!  Je t’aime et comprime dans mon cœur brisé:
Cette lancinante douleur des perdants sans patrie!














_____________________________________________
Báo đăng:  Đuốc Việt số 10, tr.31