Niềm hạnh phúc
Tôi biết tim mình bé
Không đủ đựng nước mắt bể khơi
Và bàn tay bé nhỏ
Làm sao che khắp mặt trời
Thường nửa đêm giựt mình thức giấc
Nghe chuyện đời biến đổi
Dễ dàng như một cuộc chơi
Lấy từng ngón tay
Xoa nỗi đau cơ hàn mỗi nơi một chút
Tâm tình thì bẻ ra từng mảnh vụn
Chia chát mổi người một góc con tim
Chắt chiu lấy làm hạnh phúc
Tình yêu tôi không dám tìm
Bởi cứ lồng lên như giông bão
Lắm khi làm tôi chao đảo
Vượt cả sức mình
Có những bình minh
Nắng hừng rực rỡ
Mở cửa lòng đón gió đôi mươi
Với nếp cười đậm đặc chất tươi
Kéo đời héo úa
Có những đuôi mắt êm mềm nhung lụa
Trải dài quấn quíu bước chân
Và bờ môi ngây ngất bâng khuâng
Như là ma túy
Không đòi chung thủy
Nhưng vòng tay lại bủa vây kèm cặp vô thường
Đến rã rời nhức thịt rêm xương
Thì tình tự Yêu thương là như thế đó
Lối Đào nguyên chận mất ngõ về
Cho hạnh phúc trần truồng trọn vẹn đê mê
Tôi vẫn ở bên khung vườn nhỏ
Có hương lòng, có hoa bướm rủ rê
Hương mau phai, hoa chóng tàn
Và bướm đảng trí thường quên ước thệ
Giống như chuyện đời đổi thay quá dễ
Hạnh phúc của mình tôi chẳng biết tìm đâu…
Đó là lúc em bắt gặp tôi sầu
Lặng lẽ nhìn mà không nói một câu
(Hạ 1990)