Nợ Ô Ly (*)
« Nước non nghìn dặm ra đi
Cái tình chi, mượn màu son phấn
Đền nợ Ô Ly »
(Trích Ca Huế Nam Ai Nam Bình)
Rượu đầu mùa đùa trong ly chếnh choáng
Ướp môi mềm thoáng chốc bỏ đi hoang
Ghé điện Louvre thấy vua chúa huy hoàng
Có mỹ nữ hai hàng nhan sắc dậy
Dạ vũ phương Tây cầm ca lộng lẫy
Đẩy tôi về nhưng nhức đất Ô Ly
ù
Huyền Trân ôi
Không phải duyên phải nợ
Bỏ Nước ra đi
Phận nữ nhi thôi rồi còn chi hương phấn
Heo hút Hải Vân
Dặm ngàn thân lận đận
Nỗi sầu thương lây lất hận má đào
Tội nghiệp
Dầu con Vua cháu Chúa
Cung son điện ngọc
Dầu bọc trong nhung gấm lụa là
Người vẫn là hoa
Sấm chớp yêu thương tình buổi nhỏ
Gởi tương tư theo ngõ kiếm đường gươm
Mộng ấp hoa ươm
Trao cho người trai hào kiệt
Làn nầy ra đi hẳn Người đã biết
Là đi biền biệt
Nợ non sông giết chết mối tình đầu
Thân ngọc ngà đem đổi lấy hai châu
Ô Ly…
Ô Ly ngàn năm chôn chặt mối tình sầu
Giang sơn một giải trải sâu
Chiều gào phương Bắc:
Ôi chàng…
Trần thượng tướng Khắc Chung, anh
Bởi đâu
Bởi đâu duyên nợ vỡ tan tành
Đẻ muộn sinh sau
Tôi, đứa con tình hận Ô Ly
Một đêm mưa
Cũng lại âm thầm đau thắt ra đi
Chẳng phải duyên phải nợ
Không đổi chác đất đai chi
Đành đoạn chỉ vì
Cơn đen vận bĩ
Nước mất nhà tan
Bởi bọn người mãi quốc
Đem cơ đồ giang sơn gấm vóc
Lót chân loài rợ đỏ ngoại bang…
Ôi, khoảng cách không gian lẫn thời gian mờ mịt
Cứ quay tròn tâm sự đổ ngổn ngang
Thương cho người xưa, và thương cả người nay
Nặng nghĩa Non Sông đến từ tạ đá vàng
Sương xuống rộn ràng
Sao tâm can bốc cháy
Đêm còn dài vài ly nữa đủ lang thang…
(Paris, Đông 87. Noël nhà bạn)
(*) Theo nhà văn Nguyễn văn Xuân, phát âm người Chiêm Thành không có dấu. Lại trong bản ca Huế Nam Ai Nam Bình, cũng gọi là Ô, Ly, từ ngày Công Chúa Huyền Trân.