Nước mắt đã khô
                                                                      

PHƯƠNG HÀ
Vĩnh biệt bào đệ NG DUY KÝ
            22.8.2011


Gần đây
Tôi không còn biết khóc
Cho nên mỗi lần tâm động
Nước mắt chảy ngược vào tim
đợi ở đó
Chờ chân trời ứa ra màu tím


Ôi, thương yêu
Một khi để mất
Thì còn đâu có nữa mà tìm?
Còn lại là không gian chìm
Trong mắt nhắm
Trong lặng im...


Tuổi 17, tôi hớt hải hớt hơ
Nếm mùi chiến tranh tiêu thổ
Đôi chân mềm chập chững
Nghe giang sơn sấm động
Phó đời mình cho đổ vỡ gian nan
Bởi non nớt tôi đâu có biết
Mình sinh nhằm nguyên kỷ tan hàng
Đành cam tập tành chịu đựng:
Bị đánh cướp, bị khảo tra
Trải qua mấy lần tù tội
                   Tưởng chừng thịt nát xương tan...
Tự thương mình tôi đã khóc
Và lăn lóc sống còn
Như là Phép lạ Trời ban

Những giọt nước mắt của tôi
Ở tuổi thanh xuân như vòng chuổi ngọc
Tháo đổ lúc ôm quan tài thân phụ,
Tiếp theo một đứa em tán mạng sa trường
Để lại 1 vợ 7 con giữa thời hổn mang lừa lọc
Nước mắt xối tuôn trong nỗi đau mất mẹ cách ly
Đổ nữa, trên hai đứa tiểu nhi cháu ngoại
Chỉ những giọt sau cùng tôi không đến kịp
Bên giường Người Anh tri kỷ
Lìa trần gian trên đất Mỹ xa xôi...


Để rồi giờ đây 22 tháng 8
Tôi chẳng còn giọt nào gởi về quê mẹ
Cho đứa em xa nhau gần nửa cuộc đời.


Trong hoàn cảnh tha hương tị nạn
Tin buồn đến siết ghì tôi đau xót
Thương đứa em lận đận rủi ro
Đã bất lực trên không gian đổi đời hung ác
Bởi ngu ngơ chờ tóc bạc cuối trời
Quên bẵng đi một thời
Đại học cầm tay  *

Nén hương lòng, hẹn nhau mình gặp lại
Ở một phương trời không nước mắt
Đợi nhau em nhé:  ngày mai...


PHƯƠNG HÀ
(Tình tự trong đêm tử biệt 22.8.11 qua thần
giao cách cảm với bào đệ tiếc thương, nhập
đời từ năm 1934)


* Tốt nghiệp ngành “Quản trị xí nghiệp’’ viện Đại học Đà Lạt,
khóa 1973
Mục Lục