Ở nơi xa
Đã xa rồi thời khắc thơ trên đá
Đợi Đông về ôm chiếc lá tàn Thu
Quên sao được nụ hôn Xuân bên má
Núi sông ơi, nắng Hạ nhớ sương mù
Chiều phiêu bạt rạt rào thương quê cũ
Ôi, hàng cau bụi duối tưởng như nguôi
Đêm phương Tây nực mùi hương hoa sữa
Dầu thực hư chăng nữa mộng mà thôi
Hờn thế kỷ đất trồi sông biển dậy
Đau với thương rưng rức vượt trùng dương
Bờ bến lạ tơ vương cùng tóc rối
Người thân thương chợt thoáng đã xa rồi
Thơ mộng mị nên đường trường lạc lối
Thơ thở dài...
Người cũ vẫn xa xôi
Vương quốc Bỉ, 26.10.2011
(Cảm thương những người
thân thương xa cách)