Paris, một buổi chiều
Thương
Dượng Trần Tử Hà
Bảy mươi hai mùa thu sông nước đợi
Tơ lòng xưa ngó-ý vẫn còn thương
Chiều Paris vô thường thoang thoáng bước
Nhớ Hàn giang tim rệu giữa dòng Seine
Hoàng hôn xuống lênh đênh buồn man mác
Có ai đâu vượt thác lại quên bờ
Dinh Hoàng-Bé... tuổi thơ, ôi ngà ngọc
Quá xa rồi hun hút dọc chân mây
Cầu Alexandre mắt ứa tưởng như đầy
Ân tình cũ qua cầu ai không khóc
Thương mình, năm ngón tay lùa trong tóc
Tóc đổi màu, tóc nhẹ như muốn bay
Áo sờn vai, những mùa xuân phía trước
Chiều sau lưng sông nước sẽ buồn theo
Biết hay không? - Ai đeo mà không biết
Nợ ân tình nặng trĩu những ngàn cân...
Định Mệnh xoa tay.
Con tạo vẫn xoay vần.
Paris, 10.08.2013
Gởi theo LTa với lòng thành kính thương
người Dượng, người thầy nghệ sĩ tài ba