Tiếc thương
Ngoài kia âm thầm tuyết đổ
Nửa đêm phủ trắng núi rừng
Chuông thánh đường xôn xao phẫn nộ
Giáng sinh tàn lệ nến khẽ rưng rưng
Đèn xanh xao vụt tắt nửa chừng
Thân lảo đảo ôm chùm sao vừa rụng
Ôi, Bá ôi
Thôi còn anh đâu nữa
Nợ non sông đứt gánh giữa đường
Kể làm sao cho xiết tiếc
cho xiết thương
Đau mất anh như dần như xé
Ruột như đâm gan như xẻ
Trời đông sa lặng lẽ xót xa
Vung hoa tuyết liệm Kinh kha người dũng sĩ
Khi thân rơi vào tay ác quỷ
Máu xương anh Đất Mẹ đón về
Sử Quê cha ngậm ngùi ghi kể
50 triệu đồng bào đổ lệ tên anh
Ngàn năm sau còn thơm danh trai Việt
Mà phồn hoa hề không ham
Mà thân mình hề không tiếc
Mà chánh khí hề rung rinh ánh nguyệt
Mà trung dũng hề quyết liệt cứu giang sơn
Giặc dữ ư? Gan dạ chẳng hề sờn
Không chùng bước nghĩa cao chí cả
Chạy giặc hơn triệu người trốn đi vạn ngả
Ngược giòng sông anh bương bã lội về
Lập chiến khu
Chiêu binh mải mã
Dựng cờ diệt Cộng
Tuyến đầu làng lồng lộng bóng anh…
Bá ôi
Mười lăm năm luân lạc
39 tuổi tóc xanh như đồi núi
Một chiều từ giã Paris
Xa bạn bè đứa thương đứa nhớ
Mẹ mỏi mòn bỡ ngỡ bước chân con
- Mẹ, mẹ ôi… Nước mất có chi còn?
Lạy mẹ cho con tròn chí trai thời loạn
Đuổi giặc. Yên dân. Dựng Nước
Hạnh phúc. An toàn…
Mẹ bớt buồn, thôi khóc để con đi…!
Tôi chẳng biết anh có hay không
Người yêu bé nhỏ
Buổi lên đường
Níu chân anh khóc như mưa gió
Hỏi: - Anh đi rồi bỏ em lại sao đây?
Bao yêu thương không giữ nổi chiếc thân gầy.
Bá ôi, kim thân anh dầu nay đã ngả
Nhưng khí thiêng hừng hực
Gương anh hùng sáng rực một phương Đông
Linh thiêng xin dẫn dắt anh em
Dựng ngày trở lại.
Vong linh anh,
Xin nhận nén hương nầy
Phục thêm một lạy
Tiếc thương anh lệ chảy tưởng khôn ngăn
Rồi… tôi thấy anh…
Tôi thấy anh siêu thoát cõi sông Hằng
Và mỉm cười
Anh gọi xuống kẻ trông trăng!
(Mùa đông 1984)
________________________________________________
Báo đăng:
- Sóng Việt
- Uỷ ban truy điệu Trần Văn Bá
- Pen VN