Tim
Kể tuổi đời, tôi gấp hai ba
So với nàng quá trẻ
Kể tuổi tình, nàng bỏ tôi xa
Coi tôi như cậu bé
Nghịch tóc sương nàng thường nựng nhẹ
Cưng, cưng… giống như chị trẻ đùa em
Tôi bỗng thấy nàng lớn hơn
Và tôi nhỏ dại…
Tài làm thơ tôi hơn gấp bội
So với nàng tập tễnh vào đời
Nhưng lối rành thơ làm tôi bối rối
Bên nàng tôi thành tối dạ ngu ngơ
Nàng biểu tôi người thơ không có tuổi
Tôi chê nàng cuộc sống chỉ mộng mơ
Nàng thật đẹp, vào hàng hết sẩy
Nếu có tên nào chơi ngang thọc gậy
Không chắc chi tôi giữ được nàng
Bởi tôi lai nòi nghệ sĩ cái bang
Thân lau lách thuộc hàng con gà chết
Cho đến một ngày tôi biết hết
Tôi vì nàng, làm thơ
Còn nàng chìm trong đó mộng mơ
Để quên đi đời cay đắng
Đời trinh trắng
Bị hải tặc đốn rồi trên đảo vắng hoang vu
Kẻ thân thương đã vùi thây đáy nước mịt mù
Nàng ở lại bầm dập kiếp tù
Tại Thái Lan qua nhiều ổ điếm…
Được cứu về đất định cư
Như người mắc mưa ướt rũ
Ngơ ngác giữa ngã tư
Nàng khiếp ghê đồng loại
Từ tập đoàn Cộng sản ác ôn
Đến bầy hải tặc
Rồi hằng hà những tên hiếu sắc
Thân ngọc tả tơi
Nước mắt không còn để rơi
Hồn thành chai đá
Mãi khi tôi gặp ra
Như là phép lạ:
Chút ân tình sưởi ấm lại con tim…
- Biết không? Đây là thứ em tìm
Lửa ấm nồng của máu tim ửng đỏ
Mới biết trên cuộc đời đây đó
Ít ra còn có
Con tim trong thân xác con người.
(1987)