Tình cô gái út

(Cho Ly Ngọc, Y khoa ĐH Montréal)


Giờ thì con đang ở thật xa
Chân mây biêng biếc
Mãi tận Ottawa biền biệt
Đợi lễ « Những người cha »
Chúc mừng Ba qua tấm thiệp
Nét chữ non non
Ngay hàng thẳng liếp
Đôn hậu hiền hoà như tóc xoã vai con

Chỉ mấy câu thôi
Mà núi cao sông rộng bồi hồi
Trùng dương xao xuyến
Nhìn đàn én liệng
Vết thương chưa liền miệng bỗng lại bựt ra

                   
ù

Xót xa…
Ngày vui cũ
Những ngày xưa trên quê hương đoàn tụ
Dưới đèn đêm rúc rích nói cười

Vận Nước lá lay
Thuở ấy con vừa lên bảy
Cay đắng bạo tàn chụp phủ thân con
Mắt nai tơ ngơ ngác chuyện mất còn
Chân riu ríu níu tàu vượt biển

Buổi ấy con đâu có biết
Bước lưu vong nghiệt ngã đến chừng nào
Con cũng đâu có biết
Giá Tự Do đắt ngàn lần hơn cả trăng sao
Một dạo
Theo chân con dỗ buồn đêm hải đảo

                        
ù

Mười lăm năm đổi đời hung bạo
Thoáng qua rồi như giấc chiêm bao
Con vẫn chọn học nghề nhân đạo
Lương y như từ mẫu
Không thôi nhớ Nước thương đồng bào
Nắng lửa mưa rào cơ cực gian lao

Giờ thì con đã biết
Tim con người to lớn chừng nào
Có nghĩa gì súng đạn với gươm đao?

Êm ả quá, chút nghĩa tình cô gái út
Thiệp cầm tay ngùn ngụt những yêu thương
Ba biết con của Ba
Muốn làm chuyện khác thường
Ba yên chí
Một nụ hôn dài thăm thẳm gởi qua con…



(Bruxelles, Fête des Pères 1990)

Mục Lục