Tình hận sông Yên
(Cảm tác qua một chuyện tình thời loạn)
Buổi trước
Mình trao tay nhau nơi đó
Nơi có con sông nho nhỏ
Như thơ như mộng hiền hòa
Luồn dưới nách núi cha
Trườn bên sườn đồi mẹ
Nắng sớm mưa chiều lặng lẽ
Tình khoai ngô mít sắn đậm đà…
Vậy mà, sóng gió bỗng nhiên
Dậy lên đổi đời nghiệt ngã
Khuấy dòng nước nhỏ sông Yên
Chinh chiến chia ly chặt đứt đôi miền
Em ở bên ni
Thương anh bờ bên nớ
Bom trút đạn bay, tình đầu dang dở
Em buộc lòng ôm áo ra đi
Từ tạ sông Yên khúc bồi khúc lở
Bụi đường xa thân gái độ xuân thì.
Rồi một hôm
Núi rừng buông tha, anh trở lại
Với bầu đoàn thê tử trên vai
Ngày tái ngộ, ngày đau buồn chất ngất
Trùng phùng, hay đoạn tuyệt, đây anh?
Nếu biết sớm, em đã không chờ đợi
Không giữ chi giao ước buổi thiếu thời
Để giờ đây nhụy tàn hương phấn nhạt
Sống một đời vương vấn những hai nơi
Ai tình phụ, ai tóc tơ lỗi hẹn
Duyên nợ lỡ làng… vĩnh biệt cố nhân ơi!...
(Mùa đông 97)