Tình mình
Như những chuyện tình lãng mạn
Tự ngày xửa ngày xưa
Bắt đầu là đổ thừa
Do duyên do nợ
Để rồi đường đến người yêu
Lót toàn thảm dệt bằng thư với thơ
Cho đến một lúc nào không hay biết
Chợt thấy mềm lòng
Bật ra thương nhớ
Ngẩn ngơ
Như những chuyện tình thơ mộng
Tự ngày xửa ngày xưa
Là đưa nhau lên đồi thanh tân
Tìm hương hoa sữa
Ướp đến mềm môi
Nghe lòng xao xuyến lâng lâng
Tình đem cho lúc nào không biết nữa
Nợ cỏ tiên phải cởi áo tháo giày
Như những cuộc tình không tính toán
Hoa ngây thơ theo bướm bụi bờ
Lạc vào thăm thẳm rừng thơ
Khỉ ho cò gáy
Nghe giòng suối chảy, yêu nhau
Để rồi từ đó
Lòng thanh thản trở thành phức tạp
Bởi lá ngàn cứ dòm ngó nhỏ to
Chuyện tình mình là tốc độ
Của chiếc xe hơi phóng trên xa lộ
Nhà em quan san cả ngàn cây số
Vẫn nôn nao lặn lội đi tìm
Mà không biết để làm chi
Cũng không biết để nói gì
Có khi để chỉ nắm lấy bàn tay
Để nhận chìm nhau trong đáy mắt
Nhiệt độ sôi bởi đê mê ghì chặt
Để trao nhau một mớ hôn nồng
Đợi tín hiệu tâm tình gọi dậy trước hừng đông
Cho nhau, rồi thôi
Không hối tiếc
Hai đứa ngu ngơ đơn chiếc trên đời
Nghe tình mình rực sáng tựa sao rơi…
(Tây Đức 17.7.90)