Trả Áo Cho Đời
Phương Hà
Gởi lời từ tạ núi sông
Thương quê từ thuở mẹ bồng trên tay
Ra đi như thể lưu đày
Đường xa hun hút tháng ngày khôn nguôi
Với tay tám sáu chín mùi
Ngậm ngùi cởi áo trả đời phù du
Mai sau còn đó, cho dù
Trăm năm bến cũ trăng lu chiều tà
Ngao du bốn biển là nhà
Da mồi tóc bạc quan hà châu sa
Giờ đây ngồi cởi áo ra
Vai sờn bâu rã xót xa quá chừng
Nhìn nhau bốn mắt rưng rưng
Nào khi nắng bãi mưa rừng áo ơi
Nào khi danh lợi đua bơi
Được thua còn mất tơi bởi xác thân
Lao đao thế cuộc hồng trần
Ân tình đơm vá thanh bần có nhau
Gẫm thân nhìn lại mà đau
Nên hư thương ghét vàng thau qua rồi
Nổi chìm may rủi đó thôi
Lặng im nằm đợi luân hồi thảnh thơi
Áo quan thay thế áo đời
Kiếp sau lại hẹn, quen hơi tìm về
Nuối mà chi một cơn mê
Tử qui sanh ký có hề chi mô
Sáng trăng quay ngó nắm mồ
Niềm vui tròn trịa hải hồ là đây
Adieu .. Ân trọn Nghĩa đầy
Thổi hôn vĩnh biệt bầu đoàn thương yêu
Bà con bồ bạn cũng nhiều
Bếp lò son chảo nồi niêu rượu trà
Cám ơn đuôi mắt bữa qua
Sông Thơm bờ vỡ bạn ta lôi về
Đất lành chim đậu là quê
Gặp nơi thương tưởng liệu bề gởi thân
Bấy nhiêu
thôi nhé
cõi trần...
Vương quốc Bỉ, mùa Đông 12.12.2012