Trường ca sông núi
Sông không biết khóc
Núi chẳng hề cười
Bởi không là người
Cho nên triệu năm còn đó
Bởi không đầu đen máu đỏ
Để được yêu ghét buồn vui
Nghìn năm một giấc ngủ vùi
Mặc cho người với người bịn rịn tới lui
Nhắm mắt lại đi
Làm như sông núi
Cho dầu không nói năng chi
Cứ vẫn muôn đời gần gũi
Mỗi lần nắng đẹp trăng lên
Lặng nghe tâm sự thầm thì
Núi sông rù rì, sông núi nhắc
Tâm cảm vốn kho tàng trân quí
Duyên cớ chi phung phí, để rồi
Lặn lội đứng ngồi ray rức nhớ thương?
Coi kìa
Tới lui phải trái băn khoăn
Mà sao người vẫn lăng quăng lạc đường
Chi bằng về lại cố hương
Sông Thu núi Chúa miên trường bên nhau
Vô thường chừng đã thấm đau
Khúc này bờ lở, chặng sau bãi bồi...
Vương Quốc Bỉ, 11.11.2011
(Đêm ARMISTICE với Cầm Ngọc)