Trường hận


             Nước mắt cha già
Hoà khói sóng
Đêm tiễn đưa còn đây sôi bỏng
Chẻ đôi tim nợ nước tình nhà.


«Thoát thân đi!  con để mặc cha
Thí mạng già với loài quỷ đỏ
Miễn mai đây noi gương hùng chí cả
Kéo quân về giải phóng non sông
Nam nhi hồ thỉ tang bồng
Bứt xiềng, chặt gông, phá xích
Cha dẫu chẳng may chết trước
Hồn theo cờ dẫn bước Nghĩa quân đi
Soi dấu kẻ thù từng tên từng đứa,
Nhục mất nước ngu dân ai người không rửa
Máu anh hùng bất khuất đổ nơi đâu?
Ô hay!  Nếu con còn bịn rịn
Bến sông nầy cha nhứt định quyên sinh ».


Sao Hôm lần khuất
Hải phận vượt rồi
Trời chớm bình minh


Vuốt tóc người yêu theo sát bên mình
Một nguyện đăng trình gian khổ tử sinh
Giang sơn hoa gấm xinh xinh
Chìm trong sóng mắt lung linh… đâu rồi?

Nàng đi bỏ lại em thơ
Bỏ cha già mẹ yếu
Quên phận gái mai gầy dáng liễu
Theo người yêu cho trọn điệu thủy chung
Theo người yêu đến thủy tận sơn cùng
Mai mốt bên nhau cùng về diệt giặc.


Em đi, mang theo cả trời thu đáy mắt
Rừng cao nguyên xanh ngắt lá thông reo
Má thơm thơm hương nếp thuở tình nghèo
Tóc óng ả pha trăng treo đầu suối
Và mơ màng môi mọng tuổi ô mai …

                         ***

Hai ngày trời nước
Một bước sa chân
Đụng thuyền hải tặc…
Bốn bề vây chặt
Dao súng lao qua
Thét. 
          La. 
                 Quỳ. 
                           Lạy…!


Mặc kêu van, chẳng chút xót xa
Tay vung máu đổ chan hòa
Thân người chìm sâu đáy biển
Lần này ra đi… ôi biền biệt
Nấm mồ chung vĩnh viễn biển sâu
Trẻ già trai tráng đập đầu
Xác liệng từng nơi từng mảnh…


Em run rẩy… áo quần xé sạch
Còn chi đâu trinh bạch với tuổi thơ
Còn chi đâu hoa bướm với đợi chờ
Tân thể xác xơ dập vùi rách nát
Ngày liền đêm trên sóng nước mịt mù
Thoi thóp… Ngất ngư
                             Tiếng cười…Tiếng rú!


Số phận nàng như vậy đó
Một tháng chán chê vứt bỏ lên bờ
Lê lết xin ăn về khu tị nạn
Nơi đây, thương tích vẫn còn mang
Đã cứu mạng chàng: một mảnh ván trôi ngang…


                                       ***

Trại Songkla
Một chiều mưa tầm tã
Định mệnh khiến xuôi bên giường bệnh xá
Gặp nhau. Ngỡ ngàng. Tê tái
Má hồng chi cho tan nát đời hoa!


Nàng khóc ngất:
« Nước mất, thôi rồi mất cả
Sá chi em chút phận bọt bèo
Hoa xưa giờ đã bèo nhèo
Còn đâu hương nhụy mà đèo bướm ong
Tạ lòng ơn nghĩa để lòng
Thà như nước chảy theo giòng trường giang
Lỡ thôi sóng dập hoa tàn
Vì đâu oan nghiệt phím đàn trùng tơ…
Đi đi anh, Tổ quốc chờ
Cha già em dại bến bờ còn xa!

Còn đâu anh, thân ngọc với vóc ngà
Đã bầm dập tả tơi trong tay bầy hải tặc
Quên đi anh những tia nhìn đáy mắt
Hẹn cho nhau hương sắc một trời yêu
Cho bao nhiêu, và cho nữa cũng chưa nhiều
Nhưng… hết rồi!  Vĩnh biệt anh yêu… »

Uất hờn
Sôi máu
Vẳng lời châu báu đêm chia tay
Có ngờ đâu nghịch cảnh hôm nay
Khoảnh khắc đã đổi thay tất cả.

Chàng buồn bã
“ Nước mất rồi, mất cả… em ôi
Thất thân em mất một mà thôi
Còn như lũ anh
Cửa nát nhà tan
Thân tàn ma dại
Lửa ngục tù thương tích kia còn mãi…
Có khác chi đâu thương hải với tang điền?

Em…  em!
Nuốt ưu phiền
Em ở lại với anh
Hai đứa mình một chung mất nước
Hai đứa mình một chung ô nhục

Nuốt đi em
Nuốt cừu hận đang nung hừng hực
Trui gan. Luyện thép
Quyết mực trở về
Hạnh phúc của mình niềm vui kẻ khác
Mai mốt về rồi mất mát sá chi !”

                         ***

Mây nặng. Song sưa. Mưa phất màu chì
Thương làm sao câu chuyện kẻ ra đi…



(Mùa Đông 83)






________________________________________________
Báo đăng:
                - Bản tin nghười Việt tị nạn, số Xuân 82
                - Thân ái số 5. Đức ông Trần văn Hoài chủ truơng, Rome.
                - Vì Nước số 3
                - Người Việt (Hoà Lan) Trần Châu Lam.
Mục Lục